Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Những biện pháp làm đẹp 'quái gở' thời cổ đại

Bó gót chân để có bàn chân nhỏ như gót sen

Theo phong tục của Trung Quốc, bắt nguồn từ thế kỷ 10, người cho rằng bàn chân nhỏ mang một vẻ đẹp hấp dẫn. Và trong hàng nghìn năm, họ gọi những bàn chân này bằng cái tên mỹ miều là “gót sen”. Vì vậy, 90% phụ nữ Trung Quốc ngày xưa đều phải thống khổ vì tục bó chân này.

Những người mẹ hoặc người bà trong gia đình sẽ bắt đầu bó chân con gái hoặc cháu gái họ khi đứa trẻ từ 4 đến 8 tuổi. Họ sẽ dùng vải buộc chặt 4 ngón chân của các cô bé trừ ngón cái để ngăn không cho xương phát triển thêm và nhất định khuôn bàn chân sao cho càng nhỏ càng tốt. Kích tấc của bàn chân nhỏ chỉ 7,5cm được xem là Kích thước lý tưởng của một đôi "gót sen vàng".

Theo quan niệm thời bấy giờ, đàn bà phải có một vài chân thật nhỏ mới là chuẩn nếu không họ sẽ chẳng thể lấy được chồng. Bên cạnh đó, bó chân còn được coi là tả của sự cao quý. Con gái quý tộc không bó chân chỉ có cơ hội lấy chồng ở đẳng cấp kém hơn, còn con gái những nhà nghèo thì dễ bị bán làm nô lệ.

Và hậu quả nguy hiểm của phương pháp làm này khiến bàn chân của họ bị biến dạng hoàn toàn, gây trở ngại rất lớn trong việc đi lại, sinh hoạt hàng ngày kèm theo những cơn đau nhức nhối thế nhưng những người nữ giới Trung Quốc vẫn “cắn răng chịu đựng” để làm đẹp.

Một khuôn mặt tái xanh được coi là mang phong cách quý tộc - không bị ảnh hưởng bởi những tia nắng ác chói chang.

Dùng thủy ngân để có làn da trắng bệch

Vào thế kỷ 16, người ta cho rằng chỉ có những người nữ giới sống trong sang giàu mới có được làn da trắng bệch, còn nữ giới xã hội thấp, lao động chân tay thì luôn có làn da đen, thiếu sức sống. Chính thành thử, làn da nhợt nhạt được coi là trình bày của sức khỏe tốt và sự quý phái. Nữ hoàng nước Anh - Elizabeth I nức danh với nước da trắng bệch được coi là tiêu chuẩn cho vẻ đẹp thời hiện nay.

Để có được làn da trắng như ý muốn, những nữ giới thời đó đã sử dụng thủy ngân để bôi lên mặt. Thủy ngân là một chất khôn cùng độc hại, thậm chí có thể gây chết người nhưng lại được sử dụng một cách phổ biến để trang điểm. Cách trông nom da này được phụ nữ quý tộc đặc biệt chuộng, thậm chí nhiều người còn pha thủy ngân vào sữa để tắm trắng.

Áo nịt ngực

Vào thế kỷ 16, phụ nữ được coi là quý phái khi có chiếc eo “thắt đáy lưng ong”. Chính thành thử, chiếc áo corset đã ra đời và trở nên trào lưu rộng rãi cho đến tận thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20.

Áo corset là loại áo chẽn bó sát thân, giúp định hình vóc dáng của phái đẹp. Do thiết kế đặc trưng, chiếc áo kỳ diệu này giúp phái đẹp nhấn mạnh những đường cong và siết chặt vòng eo, khoe vẻ tròn đầy của núi đôi.

Có một vòng eo thon "thắt đáy lưng ong" luôn là niềm mong ước của mọi nữ giới. Tuy nhiên, làm đẹp bằng cách mặc áo corset không hề thoải mái một chút nào, nó khiến cử động khó khăn và gây khó thở.

Không chỉ vậy, mặc áo corset trong thời kì dài còn gây thương tổn cho khung xương và buồng phổi, thậm chí gây xáo trộn sự sắp xếp tự nhiên của nội tạng. Và điều này có thể gây chảy máu bên trong. Năm 1903, một người nữ giới đã chết đột ngột do miếng thép được chèn bên trong áo corset đâm xuyên vào tim.

Váy phồng

Váy phồng là một loại váy có khung đỡ bên trong giúp váy xòe rộng. Nữ giới ở thế kỷ 19 đặc biệt ưa thích loại váy này, họ thường đeo một bộ khung kềnh càng bên dưới chiếc váy. Váy phồng giúp vòng eo như nhỏ lại và vòng 3 như… to hơn.

Khung váy được kết bện bằng các loại sợi hoặc đơn giản là một lồng thép. Điều bất tiện của khung váy phồng là dễ khiến người mặc bị vấp ngã vì không nhìn thấy đường.

Váy phồng đã từng là chất liệu của những câu chuyện “kinh dị” một thời. Có những phụ nữ khi ra hải cảng, đứng trên đồi hoặc đứng ở lan can một tòa nhà cao tầng đã bất ngờ bị gió cuốn bởi với khung váy xòe như thế, họ chẳng khác nào một cánh diều.

Chiếc váy lòe xòe này cũng thường dễ mắc vào tăm của những cỗ xe ngựa, có những phụ nữ vì váy bị mắc vào cửa xe hoặc bánh xe mà bị kéo lê trên mặt đường.

Ngoại giả, thời này, người ta hãy còn dùng những giá nến để thắp sáng. Nếu đi lại không cẩn thận và để những giá nến này đổ, lửa sẽ chóng vánh bắt cháy. Người vợ thứ hai của thi sĩ người Mỹ Henry Wadsworth Longfellow đã gặp nạn như vậy.

Năm 1863, tại thành phố Santiago, Chile, theo sách sử ghi lại, có khoảng 2000-3000 người đã chết trong một vụ hỏa hoạn xảy ra tại nhà thờ. Một ngọn đèn bắt cháy vào rèm cửa. Những người bên trong cố chạy ra ngoài nhưng những chiếc váy phồng của các bà các cô đã khiến lối ra bị kẹt cứng.

Điểm trang bằng chì

Trước khi có những mỹ phẩm trang điểm tiện dụng như ngày nay, nữ giới thường phải mày mò, tự chế đồ trang điểm. Đã có thời, phụ nữ bôi chất chì lên mặt để giúp phấn “ăn da”, bám thật lâu trên da, giúp họ có được làn da trắng xanh lướt, yếu ớt – một vẻ đẹp được nữ giới quý tộc rất chuộng thời bấy giờ.

Biện pháp làm đẹp này đã có từ thời Hy Lạp cổ đại và nó còn tồn tại cho tới tận thập niên 1920 với nhiều biển thể độc hại như phấn bột hay mỹ phẩm có chứa hàm lượng chì cao.

Nữ giới thời đó đã không biết rằng nhiễm độc chì là một cái chết từ từ và sau nhiều năm mới bắt đầu phát tác. Các triệu chứng của nhiễm độc chì rất đa dạng, nó có thể hủy hoại thần kinh, gây ra chứng đau đầu kinh niên, chán ăn, mất ngủ, thiếu máu…

Ngoài ra, chì còn làm hỏng da, càng dùng lâu, da dẻ nữ giới càng “xuống cấp”, làm nổi mẩn và họ lại buộc phải dùng nhiều chì, nhiều mỹ phẩm hơn nữa để bưng bít. Đó là một vòng tròn lẩn quất chết người.

Năm 1760, một đàn bà quý tộc Anh có tên Marie Gunning, bà nổi tiếng vì sở hữu làn da “trắng như sứ” đã chết vì ngộ độc chì. Năm 1767, nữ diễn viên Kitty Fisher cũng trở thành nạn nhân tiếp theo của việc lạm dụng mỹ phẩm. Năm 1878, một đàn bà có tên Rachel Russell làm nghề trông nom sắc, chuyên bán những sản phẩm có chứa hàm lượng chì cao cũng chết vì liền xúc tiếp với chì.

Dùng xạ hương để có nước da non mượt

Theo những ghi chép của sử sách, để có làn da trắng nõn mềm mượt và tỏa ngát hương thơm, mỹ nhân họ Triệu thường nhét vào rốn một dạng thuốc viên có tên gọi “Hương cơ hoàn” (hay “Liễu đỗ niêm”) được pha chế theo công thức thần bí. Loại xuân dược này có thành phần chính là xạ hương.

Khi nhét vào rốn, quả nhiên thuốc phát huy công dụng mạnh mẽ, khiến Triệu Phi Yến và em gái Hợp Đức luôn hấp dẫn nhờ nước da nõn mượt và hừng hực sắc xuân. Nhưng nàng ta đâu ngờ, thần dược “Hương cơ hoàn” là con dao hai lưỡi. Chất độc trong thuốc, đặc biệt là xạ hương, tích lâu ngày trong người sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới khả năng sản xuất của nữ giới.

Hậu quả nhãn tiền, Triệu Phi Yến vì muốn làm đẹp đã phải hy sinh đường con cái, để rồi suốt đời chỉ lo bày mưu tính kế giết hại phi tần, mỹ nữ đang mang long thai.

Phương pháp làm đẹp này cũng được dùng rộng rãi trong giới kỹ nữ để hấp dẫn và vấn đàn ông.

Duyên Trần


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét