Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Thế tin giới ngầm phía sau nghề “đào di động”: hấp lực đồng tiền và sự đánh đổi

Đây là một công việc đang nở rộ ở TP.HCM, cuộn rất nhiều các kiều nữ tham dự với nguồn thu nhập khủng. Trong vai một “đào” mới chân ướt chân ráo vào nghề, PV Báo GĐ&XH Cuối tuần đã tiếp cận và chứng kiến những chiêu trò, quy luật hà khắc của công việc tiềm tàng nhiều nguy cơ này.

Chấp thuận bước chân vào thế giới “đào di động”, tức là phải thích ứng với cuộc sống lấy đêm làm ngày. Bởi vậy, tôi chẳng kinh ngạc khi gần 11h đêm, cai quản “đào” tại một quán karaoke trên đường Lê Văn Việt (Q.9) mới điện thoại gọi đi… làm việc. Vừa đáp xe đến nơi, tôi đã thấy trước cửa phòng hát tụ tập gần chục “đồng nghiệp”, ai cũng nhốn nháo sang sửa lại váy áo và điểm trang sao cho bắt mắt. Nhiều cô trong số đó chỉ vừa tiếp xong khách ở bàn khác, mặt đỏ ửng và nặc mùi bia, thế mà giờ đã nhao tới với hy vọng tiếp kiến được “chén tạc chén thù” cùng khách.

Những đêm thác loạn


Chị quản ngại vừa dẫn “đào” vô phòng kế bên bước ra vội xồng xộc tới hỏi: “Coi đủ hết chưa? Thiếu đứa nào không? Mấy ổng hối quá trời. Thôi vô nào mấy em (!)”. Trong gian phòng ngập ngụa mùi khói thuốc, chị quản ngại hồ hởi giới thiệu chúng tôi với các vị khách đang ngồi chờ sẵn: “Hàng tuyển không đó, mấy sếp ok chứ?”. Vừa dứt lời, mấy cô “đào” nhanh chân nhao vào trước để các “thượng đế” thỏa sức chọn lọc. Bằng con mắt tinh đời, các cô đều mong sẽ lọt vào “mắt xanh” một ông khách “ít quậy, dễ tính và boa sộp”. Nhiều cô còn chọn vị trí thuận lợi để dễ ra vào “chạy sô” các phòng bên.

“Đào” điểm trang để chuẩn bị bay đêm trong phòng hát.


Một ông khách cao to, bụng phệ, mặc bộ đồ thể thao, đã chếnh choáng say chỉ vào tôi: “Em qua đây với anh”. Dứt lời, ông khách xoắn chiếc quần cộc đang mặc lên, vỗ vỗ vào bắp đùi trắng hếu bảo tôi ngồi lên đó. Tôi gượng cười rồi nỗ lực đánh lạc hướng: “Cho em ngồi ở dưới để dễ rót bia hơn”. Ông khách nổi xung quát ầm ầm: “Tới đây mà bày đặt giả nai hả em, có ngồi dưng thì bảo (?)”. Tôi còn đang luýnh quýnh, không biết phải làm thế nào thì ông ta lại quát lớn: “Không ngồi thì đi ra, kêu con khác vào đây”. Một chị trong nhóm vội chạy qua đấu dịu: “Thôi bớt giận nha anh yêu, cổ không ngồi thì để em, có gì đâu mà giận nè (!)”. Vừa nói, chị vừa ngồi gọn lỏn trên người ông khách rồi lấy khăn lạnh chườm thêm cục đá lau mặt, lau cổ, lau ngực cho ông. Chị thỏ thẻ: “Mát không anh, hạ nhiệt chưa nè (?)”. Được chăm chút, cơn giận lôi đình của vị “thượng đế” khó tính khó nết mau chóng “hạ nhiệt”. Một tay cầm ly bia mát lạnh dốc xuống cổ họng, một tay khách bắt đầu “du lịch” trên người chị tiếp viên rồi nói: “Em làm anh “nóng” lên thì có”. Được thể, một ông bạn hùa theo: “Nóng thì cởi đi, đừng ngại! Bọn anh sòng phẳng lắm. Em nào mà chơi nhiệt liệt thì bọn anh không đối tệ”. Nói xong, ông này đánh cắp lấy ra một cọc tiền để trên bàn rồi rút liền mấy tờ 200.000 đồng phát cho mấy em gọi là “khai vị”.


Khi cuộc vui bắt đầu, căn phòng rộng như rộn lên bởi tiếng nhạc, tiếng hát, tiếng cụng ly canh cách… Dưới ánh đèn màu xanh đỏ lợt lạt, tôi cố quan sát thì thấy các cặp đôi đều đang tình tứ chuyện trò. Một cô bé mặt non choẹt, chỉ chừng 16, 17 tuổi, đang ngồi trong tư thế “phòng thủ”, cố gạt tay ông khách quơ trên ngực. Vị khách mà tôi tiếp là một bác đã trên 60 tuổi, Việt kiều Mỹ mới về. Ông chìa tay ra bắt tay tôi rồi dìu tôi ngồi xuống, hỏi với giọng khàn khàn: “Dễ thương quá, em tên gì?”. Sau khi tôi nói đại một cái tên phổ thông, ông khách choàng tay lên vai tôi và đưa một ly bia bắt tôi đi mời mấy người bạn trong phòng. “Uống cạn 100 % nhé em”, mọi người hô hào động viên. Biết không từ chối được, sợ bị đuổi ra ngoài lần nữa, tôi cố uống nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi hết ly bia đắng ngắt.


Một đào móc vội tiền “boa” vừa nhận được của khách.

Chị Thanh (30 tuổi, quê Lâm Đồng), người có thâm niên trong nghề “đào di động” chua chát tâm tình với tôi: “Làm cái nghề này cũng hên xui thôi. Khách có nhiều loại, đủ lứa tuổi, đủ thành phần từ bình dân, kiến thức cho tới lưu manh. Nếu khôn khéo thì né được, nếu không thì đành phải chấp thuận thôi. Trường hợp tiếp viên bị đánh cũng hiếm chứ không nhiều, thường chỉ khi gặp mấy khách côn đồ hoặc bệnh hoạn thì mới nảy rối rắm. Cũng có nhiều người khách lịch sự, tế nhị, chỉ cần mình ngồi chơi, nói chuyện và bấm bài hát thôi, họ đã boa đẹp rồi”.

Càng về khuya, cuộc vui càng đến độ cao trào theo điệu nhạc khích động. Một cô “đào” trong nhóm thốt nhiên đứng lên bàn uốn éo trong tiếng hò reo, vỗ tay của mọi người. Một đôi cặp cũng đứng lên nhảy loạn xị khiến những bộ trang phục vốn đã thiếu vải lại càng lộ da thịt nhiều hơn. Thình lình, một khách với tay bế thốc một cô đào rồi thảy vào lòng của một ông bạn khác trong tiếng hò la cuồng dại. Bia rượu bật tràn, ướt hết cả quần áo. Phải đến gần 1h đêm, khi anh phục vụ vào báo quán tới giờ đóng cửa, thì các vị khách mới ngồi xuống thở dốc. Đến giờ này, ai nấy cũng đã rất say và thấm mệt. Vị khách nào còn tỉnh ngủ thì xin số điện thoại tiếp viên để rủ đi chơi tiếp qua đêm.

1.001 tai nạn trong ánh đèn mờ


“Cái anh này kì quá, vừa phải thôi nha”, cô tiếp viên tên Hồng đau đớn hét lên. Một cái tát vô mặt, Hồng gục xuống bàn, hai hàng nước mắt chảy dài. Gã khách bặm trợn, hai con mắt đỏ ngầu nghiến răng: “Mày giỏi la nữa đi!”. Cả phòng im ru, mấy cô đào ngồi xúm bên cạnh run lên cầm cập, một đôi người khách khác vội đứng dậy can ngăn. Rất may, tôi và một “đào” nữa ngồi gần cửa nên nhẹ nhõm lẻn ra ngoài kêu phục vụ. Ngay thức thì, người quản lý và bảo vệ vội chạy vào dàn xếp. Mọi người xúm lại hỏi thì Hồng chỉ ôm đầu cúi mặt khóc tức tưởi. Chị Thanh, một đào có thâm niên trong nghề bảo: “Những chuyện không may như trường hợp của Hồng hãn hữu vẫn xảy ra. Cuộc vui với các thượng đế dữ tợn như vậy, các đào chỉ biết cắn răn phục vụ cho quên nỗi sợ hãi bị đánh đập, hành hạ”.


Châu (23 tuổi, quê Hậu Giang, làm nghề gần 2 năm nay) tiếp lời: “Nếu xui xẻo gặp nhiều ông “quậy” ghê lắm, họ chẳng “thương hoa, tiếc ngọc” gì đâu. Chị vô bàn thường đợi cả nhóm tới hết mới vô, chứ vô trước một mình hiểm lắm. Có bàn, gặp tụi thanh niên mới lớn, khi thấy em đứng khui bia, bọn nó tốc váy và bít tất tùm lum ngay. Các chị làm lâu có khi còn trở tay không kịp, chịu không nổi phải “bỏ bàn” luôn. Làm nghề này không ai ép, không làm được thì mình về, nhưng bỏ về hoài thì lấy đâu ra tiền để sống. Mà lần sau, quản ngại sẽ không gọi mình nữa”.


“Cho em thêm tiền đi anh, em ngồi cũng lâu mà, khổ em mà anh… Sáng giờ em mới ngồi được một bàn, anh thương thì cho em xin thêm chút đỉnh”, chị Thúy (29 tuổi, quê Tây Ninh) choạng vạng bước thấp, bước cao, mặt mày đỏ lựng chạy theo kéo tay của một ông khách năn nỉ sau gần 4 tiếng đồng hồ phục vụ và uống bia theo đề nghị mà chỉ được boa có 100.000 đồng. Chèo kéo mãi tới chỗ lấy xe, ông khách mới chịu móc thêm 50.000 đồng nữa đưa cho chị. Còn bé Ngân (19 tuổi, quê Bến Tre, mới vô quán làm được mấy hôm - PV) thì đứng thừ người ra nói như mếu: “Cái ông ngồi với em, ổng trốn về hồi nào mất tiêu rồi”. Một ông khách đi cùng thấy khổ thân liền móc túi cho bé 100.000 đồng để ăn đêm.

Còn nhiều trường hợp “dở khóc, dở cười” khác mà tôi được nghe và chứng kiến trong khoảng thời kì thâm nhập vào nghề “đào di động” ở các quán karaoke. Có khi khách hát hò vui vẻ cả buổi nhưng đến gần cuối giờ mới giở trò, cố tình “quậy” cho mấy “đào” chịu không nổi bỏ bàn để “xù boa” (không cho tiền).

Kì 3: Những giọt nước mắt tủi nhục phía sau tiếng cười mua vui của “đào di động”


Phải nuốt nước mắt tủi nhục, phục vụ cho những gã thừa tiền rửng mỡ. Đã là phận “đào di động” thì phải hiểu một điều biết ưng, như thể làm phận con tằm thì phải nhả tơ. Trong những ngày vào vai “đào” và “ký sinh” ở nhiều quán Karaoke đèn mờ chốn Sài Gòn, PV đã chứng kiến không ít phận tiếp viên “chịu đấm ăn xôi”, để lấy được tiền “boa” của khách, mặc dầu họ không chút thắm thiết với cái nghề bạc tình này.

Hải Miên


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét